⒈ 款誠(chéng);真誠(chéng)。
引漢 劉向 《九嘆·逢紛》:“行叩誠(chéng)而不阿兮,遂見(jiàn)排而逢讒。”王念孫 《讀書(shū)雜志馀編·楚辭》:“叩誠(chéng),猶言款誠(chéng)。 《廣雅》曰:‘款,誠(chéng)也。’款與叩一聲之轉(zhuǎn)。款誠(chéng)之為叩誠(chéng),猶叩門(mén)之為款門(mén)也。”